Tham vấn Nhập thất và những lời dạy của Sư Ông Thích Thanh Từ

1. Muốn tu theo lối nhập thất phải có những điều kiền gì? Người mới tập nhập thất thì mỗi thất là bao lâu?

Nhập thất là khép cái tâm dong ruổi và cái thân dao động của mình trong một giới hạn nghiêm nhặt. Thông thường muốn nhập thất, chúng ta phải có thời gian chuẩn bị. Chuẩn bị về điều kiện bên ngoài, như có một nơi ổn định, một cái thất có sân thoáng chung quanh là tốt nhất, hoặc không thì phải có một phòng riêng. Trong thời gian nhập thất, chúng ta không tiếp xúc bên ngoài, vật dụng cá nhân chuẩn bị đầy đủ, mọi sự giao tế hẹn hò về công việc làm ăn đều phải giải quyết dứt điểm. Không để điện thoại hoặc tivi, cassette… trong thất. Cứ coi như mình không liên hệ gì với ai, mình đang ở một mình, chỉ có mình và cái tâm đang hạ thủ tu tập thôi.

Muốn nhập thất có hiệu quả, trước đó nên tập có tâm thư giãn, buông bỏ. Không nôn nóng và không bận lòng với bất cứ việc gì. Tránh xem phim ảnh hoặc tiếp xúc với mọi đám đông người trước đó một hai hôm. Như là đem cái tâm mình ra dọn dẹp, chùi rửa sạch.

Mới tập nhập thất, thời gian tốt nhất là một tuần. Cần có một người hộ thất. Người hộ thất là người trong chỗ thân tình, biết rõ sức khỏe và thói quen sinh hoạt của mình. Người hộ thất không cần gặp mỗi ngày, nhưng biết những gì chúng ta cần để giúp đỡ. Tập nhập thất cũng là tập lối sống độc cư, giảm thiểu mọi ràng buộc về tiện nghi bên ngoài, nên càng đơn giản càng tốt. Chọn thời gian thích hợp như thời gian nghỉ phép trong năm. Và nếu cảm thấy sức khỏe đầy đủ chúng ta có thể bắt đầu. Thân và tâm an ổn, có một nơi chốn thích hợp, và nghĩ rằng trong thời gian nhập thất, mình sẽ cố gắng quay về nhìn rõ chính mình, lợi dụng thời gian không bị ai quấy rầy, không bận lo công việc, để chỉ tu tập cho được khít khao. Chỉ một việc đó thôi, không cần tính toán thêm làm gì.

___________________

2. Trong khi ở thất, nếu ngoại cảnh bất lợi đưa đến thì phải làm sao?

Trong khi nhập thất, nếu ngoại cảnh bất lợi đưa đến thì phải làm sao? Ngoại cảnh bất lợi có nhiều mức độ. Nếu tình trạng về an ninh như bị hỏa hoạn, lụt lội… thì phải xả thất, dời chỗ.

Nếu công việc đòi hỏi phải có mặt để giải quyết, không thể tránh được thì cũng phải xả thất.

Nếu công việc giải quyết gọn trong một hai hôm thì có thể vào thất lại. Không nghĩ nhớ chuyện đã qua.

Phương châm ở trong thất là: “Không nghĩ nhớ quá khứ, không suy tính tương lai, chỉ có hiện tại tỉnh giác”. Còn như bệnh ngặt nếu không thể quyết tử, thì xả thất đi trị bệnh. Điều cần thiết là cái tâm của mình đối với ngoại cảnh ấy. Nếu tâm mình thấy bình thường thì cứ nhập.

___________________

3. Trong khi ở thất, nếu nội tâm bất an như vọng tưởng không giảm mà tăng thì phải làm sao?

Vọng tưởng trước hết là những hình ảnh, những suy tư của mình, những điều ngủ ngầm trong tiềm thức. Khi vào thất chúng có cơ hội tuôn ra, nên dường như vọng tưởng tăng, nhưng không phải tăng. Chúng vẫn luôn luôn có mặt, chỉ tại mình không để ý thôi. Người khéo điều phục khi vọng tưởng dấy lên nhiều, chỉ nhìn chúng và cười: “Mầy đấy à!”. Không lo sợ hoặc tìm cách đè nén, vì như thế càng làm tăng tình trạng bất an. Có thể dùng phương pháp đối trị bằng hơi thở. Vọng tưởng, bất an hoặc tâm lý sôi nổi, chỉ cần hít vào thật sâu, thở ra dài (bằng mũi) hoặc chú tâm vào hơi thở một vài lần, vọng tưởng sẽ nhẹ nhàng.

Chỉ cần không có tâm lo sợ và quan trọng đối với vọng tưởng, xem nó như hình bóng chiếu trên màn ảnh, hình ảnh trong film không có thật, bóng dáng không có thật. Biết vọng tưởng như thế, tâm sẽ tự an ổn. Hoặc có khi tri vọng, chăn trâu nhức đầu, có thể đi dạo vài vòng trong sân, thư giãn và mọi việc sẽ qua.

___________________

4. Trong khi ở thất nếu bị bênh về thân và tâm nhiều thì phải làm sao? Thí dụ: Về thân thì bệnh, còn về tâm thì thấy buồn, chán v.v…

Thân và tâm luôn luôn có ảnh hưởng với nhau. Tâm lo nghĩ về việc nhập thất, dự tính mình nhập thất sẽ được những gì, sẽ bớt phiền não… Lo nghĩ nhiều thì thân sanh bệnh. Ngược lại ở trong thất nếu không biết điều hòa về thân để phát sanh bệnh thì tâm theo đó cũng bị ảnh hưởng.

Nếu khi thân bệnh, để ý quán sát, nếu là bệnh cũ tái phát thì uống thuốc điều trị. Nếu do thân không khéo điều hòa, thì điều chỉnh chế độ ăn uống, tọa thiền nhiều lần, lạy sám hối khéo léo vận chuyển hơi thở, hít thở sâu để trị bệnh. Cứ nghĩ rằng dù có nhập thất hay không nhập, thân mình là vô thường thì ráng tu, dù bệnh cũng có công phu trong khi bệnh, không chán nản.

Còn tâm đầy ý nghĩ buồn chán, xem đó là một loại vọng tưởng. Đang buồn chán biết mình buồn chán. Quan sát sâu, nhìn kỹ, coi nỗi buồn chán như một trò chơi của tâm. Thật ra tâm mình hay bày ra nhiều trò chơi, buồn vui cũng chỉ là như vậy. Kiên trì nhìn lâu sẽ thấy tu là vui, không buồn chán.

___________________

5. Thường thường ở trong thất có đặt ra thời khóa không? Nếu có thì thời khóa thông thường ra sao?

Thời khóa trong thất như một ngày bình thường của người tu, gia thêm nhiều giờ ngồi thiền.

Khuya: 3g kém 15′ – Thức dậy.

3g đến 5g – Tọa thiền.

Xả thiền, xoa bóp kỹ, đi kinh hành, tập thể dục… Có nhiều vị sau một đoạn xả thiền ngắn, có thích ngồi thêm đến 7g sáng cũng tốt. Thời gian trong thất tùy mình sắp đặt, phù hợp với thói quen và tâm trạng của mình.

6g30′ – Dùng sáng.

7g đến 8g30′ – Lao động tay chân.

9g đến 10g – Thời sám hối sáu căn.

Sau đó có thể đi kinh hành hoặc ngồi yên để nhìn lại tâm mình.

11g – Dùng cơm trưa.

Sau giờ cơm trưa, ngủ nghỉ nửa tiếng.

Chiều: Từ 2g đến 4g – Tọa thiền

Có thể tăng giờ ngồi thiền buổi chiều. Nếu không ngồi lâu được, xả một chút rồi ngồi tiếp. Hoặc xả thiền đi kinh hành, ngồi yên nơi ghế, hoặc làm việc gì cũng không rời tâm niệm, làm gì biết mình đang làm.

5g – Dùng cháo, sữa, bột…

6g30′ – Thời sám hối sáu căn.

7g30′ đến 9g30′- Ngồi thiền và ngủ.

___________________

6. Xin hoan hỷ cho biết thông thường những sinh hoạt ở thất như thế nào? Như lao động hoặc thể dục, ngồi thiền, tụng kinh, học kinh, đọc sách có cần thiết không?

Sinh hoạt trong thất như câu số 5 vừa nêu. Cần lao động ở ngoài trời khoảng một tiếng để vận động tay chân. Tập thể dục cũng tốt, trong khoảng nửa tiếng. Đó là phần điều hòa cơ thể. Ngoài ra không nghe tape, đọc sách nhiều. Chỉ lạy sám hối sáu căn, ngày có thể ba thời. Không tụng kinh bộ. Nhập thất theo thiền tông chủ yếu dành hết thì giờ xoay lại chính mình, nếu làm việc khác dù tụng kinh, đọc sách dễ tán tâm. Nếu nhập thất lâu – trên một tháng – có thể đọc thêm kinh Lăng Nghiêm hoặc Pháp Bảo Đàn, một vài quyển kinh sách của Hòa Thượng có liên quan đến lối tu của mình. Ngoài ra, không đọc sách khác. Dồn mọi suy tư và thói quen nhìn bên ngoài vào trong. Chú tâm vào từng động tác, hơi thở, tâm vừa rong chạy là kéo trở lại, tự nhắc, tự hỏi mình, nhiều hơn là đọc sách duyên bên ngoài.

___________________

7. Khi ở thất tu có thường gặp những cảnh hoặc hiện tượng lạ không? Những cảnh hoặc hiện tượng lạ đó là gì? Khi gặp phải làm sao đối phó?

Khi nhập thất do sự chuyên chú nỗ lực, tâm sẽ có nhiều biến chuyển. Những biến chuyển ấy hiện thành biến tướng bên ngoài. Nếu hiện tượng lạ xảy ra, đều biết từ tâm mình hiện, không quan tâm đến thì mọi việc sẽ qua. Cần nhất đừng khởi tâm mừng, giận, lo sợ, mong muốn trên các hiện tượng.

Có nhiều vị nhập thất lâu, nghe được tiếng động từ xa, thấy ánh sáng, thấy hình ảnh cách vách. Hoặc thân nhẹ nhàng, hoặc chợt làm thơ, văn chương từ ngữ tuôn chảy. Đây là những biến tướng thông thường. Biến tướng nhiều hơn cần đọc kỹ kinh Lăng Nghiêm, phần Phật chỉ dạy về 50 thứ ma ngũ ấm, và đọc “Mười điều biện ma” của Thượng tọa Nhật Quang. Đọc kỹ “Yếu Chỉ Thiền Tông” của Hòa Thượng Viện Trưởng Trúc Lâm, phần “Phương pháp tọa thiền” có dạy đủ về cách đối trị này.

Chỉ cần thiết giữ tâm an tĩnh, không xao động, thì dù hiện tượng lạ mấy cũng không nao núng. Nếu có vị thiện tri thức một bên thì đem thưa hỏi ngay.

___________________

8. Xin hoan hỷ cho biết sự khác nhau giữa tu theo lối nhập thất, tu theo chúng và tu tại gia như thế nào?

Sự khác nhau giữa người trong thất, người trong chúng, người tại gia:

Người trong thất tu một mình, các duyên chung quanh đều dứt, không bận tâm điều gì, có nhiều thời giờ để quay trở về chính mình. Hòa Thượng nói: “Chỉ cần nhập thất miên mật khoảng ba tháng là có tin tức tốt”. Tin tức tốt ở đây là tự khám phá được cái linh diệu nơi mình. Người trong thất có nhiều cơ hội ngồi thiền, tâm an lạc, không bị ai quấy nhiễu nên dường như không có phiền não, thấy mình tu tiến. Đó là điều khích lệ cho người tu, vì được những giây phút khinh an, tâm trí rỗng lặng, hiểu được lời kinh ý Tổ, có niềm vui trong khi ngồi thiền. Càng ở yên lâu, có dịp thấy được vọng tưởng, tập khí sâu kín, dần dần khám phá những điều chưa biết về mình.

Tuy nhiên, nhập thất lâu không phải là cứu cánh. Cái nhận được trong thất phải đem ra ngoài ứng dụng. Trong khi tiếp xúc, gặp nghịch cảnh bên ngoài, cái an lạc của mình có còn không? Nhập thất lâu sanh tâm ưa thích cảnh tịnh, thích được ở yên hoài cũng là bệnh. Tu hành phải khéo sắp đặt, có lúc ở thất, có lúc ở chúng.

Tu với chúng, trong một tập thể, sẽ có nhiều va chạm và nhiều học hỏi. Tập thích nghi với mọi người, tập chịu đựng và nhẫn nhục. Đó là lối tu trong động. Phát triển được khả năng làm lợi ích cho cộng đồng. Vì ngẫm ra chúng ta sinh ra là để giúp ích cho mọi người chứ không phải ngồi yên trong thất. Khi tâm có an lạc và niềm vui, chúng ta dễ vượt qua những bực bội, phiền não. Và cái đó mới là cái chất thật của mình.

Chúng ta sẽ học được những cái hay và những cái dở từ chúng bạn. Luôn phát triển tâm từ, tâm hỷ xả và có dịp tiếp cận, an ủi, chia xẻ với bạn bè trong chúng. Có những vị Cổ Đức suốt đời làm việc chúng mà vẫn thành tựu công hạnh của mình. Nhất là khi làm việc, khi phụng sự đại chúng, bản ngã của chúng ta được mài giũa, và tập quên mình trong đại chúng.

Thường chư Tổ hay quán sát căn cơ. Người ưa thích yên tĩnh được khuyến khích tu với chúng. Người lăng xăng loạn động được khuyến khích vào thất để tâm tĩnh dần.

Người tu tại gia khó hơn hai lối tu với chúng và tu trong thất, nhưng nếu hạ thủ được thì sức rất mạnh, gọi là “Múa gươm ra trận vẫn giữ được chánh định”. Người tại gia có hai bổn phận: một là với gia đình, hai là với xã hội. Trong gia đình giữ được an vui, hòa nhã. Chuyện tu hành của mình đừng biến nó thành một vấn đề trở ngại. Tu tùy duyên, giữ được bản lĩnh của mình. Mọi việc khó khăn, rắc rối đều giải quyết êm đẹp. Thái độ của một người tu tại gia rất quan trọng, có ảnh hưởng đến thân quyến của mình. Nếu người tại gia càng lúc càng thấy khỏe khoắn, buông bớt chấp trước, lúc nào cũng bình an, thì người thân trong gia đình càng có niềm tin với mình.

Quan trọng là biết tọa thiền, biết điều chỉnh những vọng niệm của mình trước mọi sự việc bất ngờ. Nếu có trách nhiệm về mọi vấn đề tài chánh, lo việc học hành cho con… thì nên làm tròn bổn phận của mình một cách vui vẻ. Đừng lấy lý do bận tu mà bỏ lơ trách nhiệm. Điều này rất thất bại. Hòa Thượng có dạy vấn đề qua tape “Tu trong mọi hoàn cảnh” rất hữu ích cho quý vị tại gia.

___________________

9. Trường hợp Phật tử tại gia muốn tu theo lối nhập thất phải chuẩn bị như thế nào cho có kết quả?

Người cư sĩ tại gia có nhiều ràng buộc và bổn phận hơn tu sĩ. Muốn nhập thất trước hết phải nghiên cứu về cách dụng công trong thất, thử xem mình có thích hợp không? Cách sống trong thất là yên lặng một mình, không làm việc lăng xăng. Chuẩn bị tư tưởng để biết rằng mình sẽ trải qua bảy ngày hay nửa tháng chỉ có một mình đối mặt với chính mình. Nếu thấy mình có niềm vui, có thể hứng khởi được trong cách sống đó thì tiếp tục chương trình. Sắp đặt việc nhà, sắp đặt mọi việc giao dịch chung quanh, sao cho trong thời gian nhập thất không có việc nào cần đến sự có mặt của mình. Cứ tưởng như mình có việc phải đi đâu xa trong một thời gian, hoặc mạnh hơn, nghĩ rằng nếu mình chết. Tập cắt đứt lần mọi suy tính, mọi liên hệ. Khi vào thất với một cái tâm trống trơn không nghĩ Đông, nghĩ Tây.

Cũng cần một người hộ thất hiểu ý mình, hoặc con cháu, người thân là tốt nhất. Cần việc gì dặn người hộ thất. Một ngày có thể cho người hộ thất vào gặp một lần. Nhập thất không phải là tịnh khẩu, nhưng không nên nói nhiều, vì nói nhiều sẽ tán khí và mất thời giờ. Những việc gì quan trọng cho việc tu trong thất thì nói, ngoài ra không hỏi thăm việc gia đình vô ích. Cũng giữ thời khóa nghiêm nhặt như người xuất gia. Không khởi tâm mong cầu thấy hiện tượng lạ, hay tu mau chứng đắc. Chỉ bình tĩnh sống từng phút giây hiện tại, vọng tưởng nhào đến biết là vọng tưởng; vọng tưởng mạnh thì cột tâm vào hơi thở… Tất cả những niệm nghĩ về con cháu, về gia đình, về công việc đều đem để trước mặt, quán sát tới lui, và luôn có ý thức rằng mình chỉ sống tạm trong một thời gian, trong một gia đình như thế, không có gì bền chắc lâu dài để buông tâm lo tính.

Các vị tại gia, nếu đã được nghe Hòa Thượng chỉ dạy qua băng từ hay đọc sách thì thâm nhập lời dạy, dễ điều phục tâm hơn. Vị nào chưa được nghe, cần phải học hỏi trước khi chọn thời gian nhập thất. Tốt nhất là có một vị Thầy rành rẽ chỉ dạy. Còn như buồn phiền, có thân bệnh, tâm bệnh không nên vào thất lâu, sợ có biến chứng.

___________________

10. Xin Quý Thầy (Cô) hoan hỷ cho biết đã theo tu học với Hòa thượng được bao lâu rồi? Đã từng vào thất được mấy lần? Mỗi lần bao lâu? Có những khó khăn và những kết quả tốt nào? Xin từ bi hoan hỷ nói về những kinh nghiệm nhập thất để chúng con học.

Chúng tôi tu học với Hòa Thượng từ năm 1974. Có nhiều đợt nhập thất. Lần lâu nhất là một năm. Cũng có những vị hai ba năm. Những khó khăn xảy ra tùy theo tâm trạng và sức khỏe của mỗi người. Lần nhập thất một năm vào khoảng 1980, lúc đó thiền viện còn nhiều khoảng cây rừng và đất trống. Đời sống đơn giản, chúng tôi ít khách viếng thăm và không có nhiều vấn đề giao tiếp. Thời gian đó nhập thất rất tốt. Chúng tôi theo thời khóa bình thường, như đã kể trong câu số 5. Có nhiều thì giờ để đi kinh hành trong khoảng đất trống, cây rừng quanh thất. Thất nằm gần khu vực của chúng, nhưng coi như không liên hệ gì, vì người trong thất được quyền độc lập, không chú ý đến ai. Thời gian đầu mới vào thất rất khó chú tâm, chỉ một chút xíu là đã dong ruổi. nhưng cứ kiên trì mỗi ngày, dù đang làm gì, nhổ cỏ vườn, đi kinh hành hay ngồi chơi một mình luôn luôn nhìn ngó tâm mình. Vì đã được học với Hòa Thượng đầy đủ nên chúng tôi ít xem kinh, chỉ đọc một bộ “Lăng Già Tâm Ấn” thôi. Khoảng hơn ba tháng thì bắt gặp được lúc niệm dong ruổi vừa khởi. Từ đó công phu dễ dàng dần, niệm khởi chỉ cần quở nhẹ; nhưng tập khí cũ, hình ảnh xa xưa lũ lượt triền miên. Càng phải gia tăng thời gian chăn dắt, thức thêm vào trong đêm, hoặc khuya dậy sớm; vẫn thấy an ổn và không mệt nhọc; dù ít ngủ vẫn tỉnh táo. Đủ thứ tâm niệm hiện khởi, khi buồn, khi vui, khi mong được ngộ đạo thấy tánh, khi tính toán… Chỉ có khó khăn về nội tâm chứ không bị ngoại cảnh quấy rầy. Niềm tin dần thuần thục. Đó là thời gian thích hợp để thâm nhập lời Phật dạy một cách dễ dàng, không bị cưỡng ép.

Cho đến khi gần ra thất, vì lo lắng, tính tìm chỗ nhập thêm, tránh cảnh… nên đau một trận; nhưng đó là lần nhập thất thoải mái. Những kinh nghiệm của các lần nhập thất sau đều từ đó.

Chúng tôi được nuôi dưỡng lâu ngày trong chánh pháp của Hòa Thượng, có bè bạn nhập thất được nhiều điều tốt. Nhưng tốt nhất là dù ở đâu, trong thất hay ngoài chúng, tâm tu không lui sụt, thấy rõ được con người thật của mình, và luôn luôn tin tưởng vào con đường của mình, không nghi ngờ. Đó là kết quả quí nhất.

___________________

11. Nếu những Phật tử muốn về Quý Thiền viện tu theo lối nhập thất thì có được chấp nhận không?

Phật tử trong nước nếu đủ duyên và thích hợp cũng có thể về các Thiền viện nhập thất. Quí vị cũng muốn nếm không khí nghiêm nhặt của một thất của Thiền viện.

Còn phật tử hải ngoại thì vướng nhiều điều kiện nên chưa thể.

___________________

12. Phật tử tại gia muốn tu theo hòa thượng mà không có Thầy bạn như ở hải ngoại này thì phải làm sao và tu như thế nào?

Phật tử tại gia ở hải ngoại muốn tu theo Hòa Thượng có thể trực tiếp viết thư tham vấn Hòa Thượng để được chỉ dạy, hoặc đọc sách và nghe tape của Hòa Thượng giảng. Chỗ nào không hiểu, muốn tìm hiểu thêm thì viết thư về. Cần liên lạc thường xuyên, Hòa Thượng luôn từ bi chỉ dạy. Bổn nguyện của Hòa Thượng là độ tăng ni và phật tử, đem ánh sáng thiền phổ cập nhân sinh nên Ngài không quản ngại. Cứ nghĩ đến Hòa Thượng như một bậc Thầy chỉ đạo, một người cha tinh thần để làm chỗ qui hướng. Con đường của mình đi sẽ sáng suốt, rõ ràng hơn. Đừng để tâm nghi ngờ hoặc nghe theo lời bàn tán chung quanh. Xin trực tiếp viết thư là tốt nhất.

___________________

13. Khi đang nhập thất mà người thân (Cha mẹ, Anh em, Con cái…) đột nhiên qua đời thì xả thất hay là vẫn tiếp tục ở trong thất?

Đang nhập thất mà có người thân qua đời thì tùy theo tình hình quan trọng hay không. Nếu cha mẹ thì phải xả thất. Nếu người thân thuộc về gần gũi, không thể không ra được; nhưng trước khi vào thất mình đã có lời dặn dò rồi, thì có thể ở trong thất nhiếp niệm và hồi hướng cho người đó. Cái quan trọng là xem bản tâm mình hoạt động ra sao trước tin đó.

___________________

14. Khi đang nhập thất có vị thiện tri thức ghé thăm có nên tiếp không? Hoặc là thiện tri thức đi ngang qua vùng đó  có nên xả thất đi đảnh lễ không?

Khi đang nhập thất, nếu vị thiện tri thức là Thầy mình, là Hòa Thượng Bổn Sư, hoặc là vị Tôn Túc rất quý kính, ít khi ghé nay ghé thăm thì tạm xả, chỉ ra đảnh lễ để cầu chỉ dạy. Còn như vị thiện tri thức đi ngang vùng thì không xả thất để đi đảnh lễ.

___________________

15. Ngoài những câu tham vấn trên, kính xin Quý Chư Thượng tọa, Đại đức Tăng ni từ bi hoan hỷ chỉ dạy thêm những điều cần thiết để quý vị nào muốn tu về lối nhập thất học hỏi thêm.

Lối tu nhập thất rất có hiệu quả trong việc chăn trâu. Nhốt con trâu, hoặc con khỉ ý thức lại một chỗ, với sự chăn dắt thường xuyên, nghiêm nhặt, công phu tiến nhanh hơn là lúc thả rong ở ngoài. Nhưng cần phải có sự tập quen và nhất thiết không nôn nóng. Đôi lúc do chăn dắt kỹ, sẽ có những tình trạng mất ngủ, nhức đầu… Lúc đó phải khéo léo điều chỉnh bằng cách thư giãn, ngắm cây cảnh, hoặc hít thở. Cũng có trường hợp các tập khí lâu ngày bị bỏ quên, nay trong thời gian nhập thất sẽ tuôn ra. Điều này cũng không có gì lo sợ. Mặt nước lắng trong sẽ nhìn tận đáy, những vọng tưởng ở tuốt dưới đáy mà mình thấy được, có nghĩa là mình biết rõ về mình hơn.

Ở trong thất lâu, tâm thuần thục, những móng khởi và cử chỉ hành động sẽ điềm tĩnh, vững vàng hơn, cho tới lúc chúng ta không bị xao động vì ngoại duyên. Đó là kết quả tốt nhất. Còn các hiện tượng lạ, hoặc niềm vui nho nhỏ thoáng qua, cũng có nhưng không quan trọng. Chúng tôi xin kể lại câu chuyện: “Có một lần Hòa Thượng vào thất, một huynh đệ nhập lâu (1 năm) trình rằng:

– Trong khi nhập thất con được tin tức tốt, điều ấy khiến con an lạc và hoan hỷ hai ba ngày. Con vững tin ở mình, tin vào lời Thầy dạy hơn; nhưng sao niềm vui ấy không kéo dài lâu. Con cũng có ý trông đợi một lần tin tức tốt khác nữa. Xin Thầy chỉ dạy.

Hòa Thượng:

– Nhập thất có tin tức tốt hoặc chợt nhận ra tâm mình là điều quý. Nhưng phải để cho nó đi qua, đừng có tâm trông đợi hoặc mong cầu, vì tin tức tốt đó không lập lại hai lần, có thể đợt này được một niềm vui, đợt sau một niềm vui khác lớn hơn. Nên nhớ là để mọi chuyện trôi qua, chỉ sống với niệm hiện tại. Đừng tính tới, cũng đừng vói lui. Nếu mong những điều vừa nhận được xảy ra nữa, thì đó là níu kéo quá khứ….”

Người nhập thất được luôn luôn trình thưa với Hòa Thượng, đó là nhân duyên tốt, những nghi ngờ vướng mắc được tháo gỡ và tu tập phấn chấn hơn. Các vị ở xa nên xin số điện thoại. Đang nhập thất mà có việc cần hỏi thì gọi điện xin Hòa Thượng chỉ dạy. Trình bày trực tiếp tốt nhất.

Rất cần thiết trong cuộc đời hoạt động của mình, một lần lui về ở yên. và cũng cần thiết sau nhiều lần ở yên, ra tiếp xúc với bên ngoài để thử đạo lực. Tất cả đều là sự mài giũa, rèn luyện. Chỉ có cái tâm của mình đang bày trò. Khéo biết những trò chơi của nó thì tu nhập thất hay tu với chúng đều quan trọng như nhau.

Như Đức

Nguồn: Tham Vấn Nhập Thất Và Những Lời Dạy Của Sư Ông Thích Thanh Từ