Mahamudra – Đại Ấn, phân biệt giữa Tương đối và Chân thực

Trong thế giới này, cõi Diêm Phù Đề của Đấng Chiến Thắng,

Có một vị tôn sư lừng lẫy, là đức Phật Thứ Nhì.

Trên phướn chiến thắng của giáo pháp chưa hề suy thoái,

Ngài khác nào viên bảo châu trên đỉnh tột cao.

Tất cả đều kính ngưỡng ngài, người xứng đáng được cúng dường,

Âm thanh vi diệu từ vạt cờ phất phới, hừng hừng lửa ấm.

Âm thanh ấy vang rền khắp các phương trời,

Đấy chẳng phải là vị đại chân sư đã thành tựu, pháp vương Maitripa hay sao?

 

Có một người đệ tử, luôn phụng dưỡng với lòng quy ngưỡng dưới gót chân sen,

Đã nhiều lần uống cạn tinh túy của thuốc linh đan từ bậc minh sư.

Mahamudra, tinh túy ấy, là vương miện, là đỉnh cao của tri kiến,

Đã giúp cho đệ tử chan hòa cùng thực tại tối hậu, thật giản đơn.

Người đệ tử ấy đã xiển dương tất cả các phẩm hạnh một cách vẹn toàn,

Và không hề bị ô nhiễm bởi bất kỳ lỗi lầm nào.

Là hiện thân của đức Thiện Thệ trong thân người –

Pháp vương Marpa, đấng siêu phàm vĩ đại nhất trong loài người, đã giảng dạy như sau.

 

Cho dù các hiện tượng bên ngoài có xuất hiện thế nào chăng nữa –

Chính sự thiếu nhận thức [về thế giới hiện tượng này] là những phóng chiếu mê lầm.

Bám chấp vào các đối tượng, đấy chính là cái gì trói buộc ta.

Đối với ai hiểu biết về điều này, các đối tượng chỉ thuần là hiện tượng hư ảo.

Đối với họ, cái gì hiện ra thành các đối tượng đều là tài nguyên của tâm.

Cuối cùng, thực ra chẳng có cái gì là hiện tướng,

Và do tánh bất sinh, Pháp thân rốt ráo tột cùng thuần khiết.

Ngài đã giảng dạy như thế về sự linh thiêng của Pháp thân bất sinh.

 

Sự vận hành bên trong của thức dựa trên lý trí –

Chính sự thiếu nhận thức về điều này, đấy mới là vô minh.

Đây là gốc rễ của tất cả các hành nghiệp và cảm xúc ô nhiễm.

Nếu nhận thức được như thế thì đấy chính là giác tánh – trí tuệ,

Là nơi các phẩm hạnh thiện lành sẽ nảy sinh trọn vẹn.

Cuối cùng, thực ra chẳng có cái gì là trí tuệ.

Hãy cứ để các hiện tượng tung hoành, cho đến khi không còn gì nữa.

Đây là tất cả những gì chúng có thể làm, và rồi không còn gì nữa.

Ngài đã khai thị những điều như thế.

 

Sắc uẩn (các nguyên tố kết hợp thành sắc tướng) buộc phải hoạt hiện –

Chính sự thiếu nhận thức về điều này đưa đến sự hình thành của tứ đại (bốn nguyên tố tạo nên xác thân).

Bệnh tật và khổ đau, đây chính là những gì đến từ sự thiếu nhận thức.

Nếu có nhận thức thì sẽ thấy rằng [sắc uẩn] là thân hợp nhất của một vị hộ phật,

Giúp thay thế sự giả định tầm thường do hư vọng của ta.

Cuối cùng, thực ra chẳng có cái gì là thân xác.

Chỉ là cái loãng tan như bầu trời không mây.

Ngài đã giảng dạy là như thế.

Chỉ thuần khiết như bầu trời không mây là điều ngài đã giảng dạy.

 

Sự hiện hình của yêu tinh và ma quỷ –

Cho đến ngày nào ta chưa nhìn xuyên suốt ra sự ngụy trang của mình,

Thì chúng là ma vương,

Là những kẻ gây chướng ngại, không đem đến gì khác ngoài sự nguyền rủa cho ta.

Nhưng nếu nhìn xuyên suốt được sự ngụy trang của chính mình,

Thì kẻ gây chướng ngại lại là những hộ pháp,

Nơi quy tụ muôn vàn quả vị thành tựu khác nhau.

Cuối cùng, thực ra, chẳng có chư thiên hay yêu quái.

Hãy cứ để các khái niệm tung hoành, cho đến khi không còn gì nữa.

Đây là tất cả những gì chúng có thể làm, và rồi không còn gì nữa.

Ngài đã khai thị những điều như thế.

 

Dựa trên Thừa Viên Mãn, nói một cách tổng quát

Xuyên qua Tối Thượng Du Già của Mật điển,

Khi một nội kết của các nguyên tố giao hội thẳng với đường kinh mạch,

Thì hình tướng của quỷ ma sẽ thấy [như hiện ra] từ bên ngoài.

Ngài đã giảng dạy những điều như thế.

 

Không biết rằng sự tự biểu lộ này, thực ra,

chẳng phải như [hình thức] hóa hiện của chúng.

Nếu nghĩ rằng chúng là chân thực,

thì điều này chẳng đưa ta được đến đâu.

 

[Khi xưa,] sự rối rắm về những điều này đã làm đầu óc ta xoay mòng.

Không biết gì hơn là như thế, ta xây đắp chiếc tổ của mê lầm.

Cho rằng chư thiên sẽ giúp ta và yêu ma sẽ hãm hại ta,

Ta cho rằng đấy là sự thật.

 

Nhưng nay, nương vào sự dẫn dắt của vị thành tựu giả tôn vinh, đầy lòng từ ái,

Ta thấy ra được rằng sự đoạn diệt luân hồi và đạt đến chiến thắng niết bàn

Sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Ta đã nắm bắt ra được rằng bất kỳ cái gì hiện ra cũng là Đại Ấn!

 

Nương vào sự chứng ngộ, thấy rằng mọi hư vọng đều không có nền tảng,

Ánh trăng bóng nước của sự tỉnh giác chiếu sáng vằng vặc,

Mặt trời của tánh chiếu soi không một gợn mây,

Đẩy lui bóng đêm vô minh khỏi hố thẳm,

[tất cả] bừng sáng.

Đầu óc quay mòng trong rối rắm của ta ngừng quay.

Ánh sáng dịu dàng của bản thể soi tỏa từ bên trong.

Nay thật trân quý biết bao khi nghĩ đến việc nhìn thấy một bóng ma.

Điều ấy khai mở tài nguyên bất sinh, sao lại lạ kỳ và tuyệt vời đến thế!

 

Đức Milarepa

Việt dịch: Tâm Bảo Đàn

Nguồn: 10 bài chứng đạo ca vĩ đại nhất của Milarepa